Chắc hẳn hiện nay có nhiều bậc cha mẹ hoang mang vì không biết dạy con theo kiểu Á hay Âu bởi vì mỗi một kiểu đều có một cái hay nhất định và ta cần xem xét thật kỹ trước khi chọn lựa hình thức dạy con.
Bạn có biết rằng cha mẹ châu Á vô cùng nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, họ đặt giáo dục vào khuôn mẫu và không hề cho con sự chọn lựa, có lẽ chính điều này đã mang đến nhiều cái hại hơn là lợi.
Tôi là một người rất may mắn khi được hưởng thụ cả 2 nền giáo dục là Việt và Mỹ, hiện giờ tôi đang sống và công tác ở Mỹ. Từ cái nhìn cá nhân, tôi thấy được rằng quan điểm giáo dục của người Việt Nam và người Trung Quốc tương đối giống nhau, với góc nhìn rộng hơn thì tôi thấy rằng người Châu Á khá là nghiêm nghị trong việc dạy con và có phần hà khắc khi bắt con đi vào khuôn khổ trong giáo dục, họ không cho con cái sự lựa chọn, điều này có lẽ không công bằng với trẻ nhỏ.
Có lẽ cái lợi trước mắt mà họ đạt được là con họ sẽ trở thành người tài giỏi. Phương pháp này có lẽ sẽ tạo ra được những người có trình độ văn hóa cao và kiến thức khoa học cũng tốt. Tuy nhiên sự bất lợi ở đây đó là chúng ta đang nhào nặn con mình theo một khuôn mẫu giống nhau, điều này sẽ khiến xã hội phát triển đơn chiều sau này. Nếu như tất cả mọi người đều giỏi toán, đều giỏi chơi nhạc vậy thì người nào sẽ làm công việc thấp kém hơn, người nào sẽ vẽ tranh, người nào sẽ làm nhà văn, người nào sẽ làm cảnh sát, người nào chịu đi làm công việc vệ sinh môi trường nữa, liệu xã hội ta có chỉ cần những người tài giỏi biết đánh đàn và làm toán tốt không.
Một vấn đề nữa là chúng ta làm việc nhưng thiếu sự điều chỉnh khoa học. Ở nhiều quốc gia, trẻ em được đào tạo giáo dục hà khắc, mọi người nghĩ như vậy là thành công nhưng thật sự theo một góc nhìn khác thì đây chỉ là sự thành công khập khiễng. Tôi nhớ rằng ở gần 30 năm trước, có một số học giả người phương Tây đã làm một thử nghiệm ở trên đất Trung Quốc. Họ bắt đầu theo dõi một số đối tượng được cho là thiên tài thời đó, học thấy được những học sinh này đang chú tâm đàn một bản nhạc piano cổ điển và họ cảm thấy mình như chìm đắm trong bản nhạc, họ bất ngờ với khả năng giải quyết toán học một cách tài tình của các em nhỏ. Vì vậy mà họ đến 20 năm sau ddso hộ lại quay về xem lại các thiên tài nhỏ này, họ mong chờ được xem những cống hiến của những thiên tài này cho đời nhưng mà họ lại thấy một kết quả đáng thất vọng, bởi vì họ thấy những thần đồng thiên tài này lại chỉ làm những công việc bình thường như bao người đó là đi dạy nhạc, làm thầy cô giáo mà thôi. Họ không hề tạo ra một điều gì đó đặc biệt để ghi vào lịch sử hết, họ chỉ có một quá khứ học vẻ vang mà thôi.
Điều này có lẽ chính là điều mà chúng ta nên suy nghĩ thận trọng. Có lẽ sự tôi luyện sẽ khiến con người ta tiến bộ, vẻ vang nhưng để thành tinh tú thì cũng phải cần đến thiên phú. Tuy nhiên hầu như mọi người chỉ làm được một nửa mà thôi. Tôi không hề cho rằng giáo dục nghiêm khắc là không tốt, tuy nhiên vấn đề mà chúng ta cần xem xét ở đây đó là đối tượng mà chúng ta áp dụng phương pháp này. Đây cũng là lý do mà vì sao Trung Quốc được coi là cái nôi của nền văn hóa cổ xưa nhưng vào thời hiện đại này thì họ lại không có một thứ gì đặc biệt để tạo điểm nhấn. Và bạn xem xem có phải những phát minh vĩ đại, những nhà khoa học gia tài giỏi đều đến từ phương Tây hay không.
Tôi năm nay đã 39 tuổi rồi, tôi được cha mẹ định hướng ngay từ khi còn trẻ là phải làm một bác sĩ, tuy nhiên tôi thấy mình thật may mắn khi mà tôi lớn lên tôi có thể làm ngành nghề mà tôi yêu thích đó là kỹ sư viễn thông. Khi nghĩ về trước đó tôi có thể đã là một bác sĩ làm việc theo một khuôn khổ nhất định, nghe lời cha mẹ đánh đổi đi tuổi thơ và đam mê của mình tiến thân vào trường y. Tôi có thể biết trước tương lai của mình có lẽ sẽ chỉ là một bác sĩ tầm thường, mỗi ngày đi làm bốc thuốc khám qua loa cho bệnh nhân mà thôi.
Có lẽ xã hội đã thật sự tạo ra được rất nhiều người tinh tú nhưng họ chỉ là người biết làm vừa lòng cha mẹ mà thôi chứ không biết làm gì hết. Bạn hãy nghĩ xem có những bác sĩ tương lai bị tôi chiếm mất chỗ ngồi ở giảng đường, họ vì là con nhà nghèo, không có điều kiện, họ có đam mê nhưng tài chính lại là thứ cản trở con đường của họ, và họ đã không thể bay cao, ngồi đúng chỗ, đặt đúng nơi. Cái mà chúng ta tạo ra có lẽ là một xã hội rất lý tưởng tuy nhiên tính thực dụng thì lại không có.
Bill Gates có một phương châm nuôi dạy con như sau : ” Tôi đã đi nhiều nơi trên thế giới, tôi thấy được rằng có nhiều nơi vẫn còn phải chịu cuộc sống nghèo nàn, cơ cực. Tôi muốn con gái mình thấy điều này, tôi muốn nó hiều được sự vất vả của cuộc sống và không bị nuông chiều sinh hư, tôi sẽ cho nó một chiếc máy tính và thật nhiều sách chứ không phải là đồ chơi, tôi sẽ bảo con đừng xem tivi hay chơi trò chơi quá nhiều, tôi dạy con biết tình yêu thương. Tôi khuyến khích con đọc sách, biết thêm kiến thức, xây dựng niềm tin cho con, để con thấy là mình là người thông minh, có thể tự mình làm mọi việc. Khi con hỏi tôi việc gì, tôi luôn cố gắng giải đáp mọi thắc mắc của chúng, khi không giải đáp được thì tôi sẽ cùng học với chúng, cùng nhau giải đáp vấn đề”.
Ngài Bill Gates đã có một cách dạy con thật tuyệt vời, vậy chúng ta thì sao, chúng ta mang đến cho con những thứ gì, chúng ta có tạo ra cho con một điều kiện vật chất đầy đủ và dành thời gian bên con nhiều hay không. Con cái còn nhỏ thì chưa thể tạo ra được đồng tiền tuy nhiên bạn nên dạy trẻ lao động những công việc vặt trong nhà, qua đó chúng sẽ hiểu được những nỗi vất vả của cha mẹ và yêu thương cha mẹ nhiều hơn.