Ngày truyền thống học sinh sinh viên Việt Nam diễn ra vào ngày 9/1/1950, trong ngày này tất cả mọi người dân ta hãy cùng nhau ôn lại lịch sử ngày truyền thống học sinh sinh viên Việt Nam đã diễn ra hào hùng và oanh liệt như thế nào, là học sinh sinh viên Việt Nam chúng ta cảm thấy tự hào vì những người học sinh sinh viên như chúng ta dù nhỏ bé nhưng vẫn có thể góp sức lực của mình vào cuộc chiến chống giặc xâm lăng và được sách sử ghi lại tiêu biểu là ngày 9/1/1950 này.
Giữa giai đoạn lịch sử năm 1949 đến năm 1950 các cuộc đấu tranh của học sinh, sinh viên diễn ra vô cùng sôi nổi và quyết liệt, chúng ta cùng nhau nêu cao tinh thần chiến đấu chống lại bọn thực dân Pháp xâm lược, đồng thời có sự góp mặt của bọn Mỹ, chúng đã lâm le bờ cõi đất nước ta, giả nhân nghĩa sang giúp dân ta xung phong đi bảo vệ an ninh của học sinh, mong muốn được học tiếng dân ta nhưng thực chất là đàn áp, khủng bố bóc lột người dân. Ở Sài Gòn, dân ta đã nhận ra được bộ mặt thật của bọn chúng, đồng bào ta đứng lên vận động người dân đi biểu tình, chống đối, những bảng hiệu giảm tô, giảm sưu thuế được nêu cao, buộc giặc Pháp phải thả những chiến sĩ cách mạng yêu nước của dân ta ra, đòi công ăn việc làm, học sinh sinh viên bấy giờ cũng tham gia hưởng ứng nên đã bãi trường đi tham gia vào cuộc biểu tình.
9/1/1950, Một cuộc biểu tình lớn đã diễn ra, trong đó có đoàn thanh niên cứu quốc, đoàn học sinh Sài Gòn, số người có mặt đã lên đến 2000 người, tất cả đều là học sinh, sinh viên từ nhiều trường học khác nhau cùng với nhiều giáo viên, công nhân viên chức, có sự tham gia của 7000 người dân sống ở Sài Gòn, chúng ta biểu tình đòi giặc trả tự do cho những học sinh, sinh viên đã bị bắt, đòi họ đảm bảo an toàn cho học sinh sinh viên có điều kiện đi học tiếp, đoàn biểu tình kéo nhau đi biểu tình ở Nha học chính và Dinh thủ hiến. Tuy nhiên đoàn biểu tình đã bị giặc đàn áp dã man bằng vũ khí, họ đã khiến những người dân ở đó phẫn nộ, cuộc xung đột chính thức bùng nổ, những người biểu tình dùng tất cả những thứ mà họ có để đánh lại lính Pháp và công an Bình Xuyên, trong cuộc biểu tình diễn ra quyết liệt đó, có một chàng thanh niên tên là Trần Văn Ơn, anh là đại diện tiêu biểu cho người dân yêu nước và ý chí chiến đấu không bao giờ chịu khuất phục của học sinh sinh viên đã bị bọn giặc nổ súng bắn chết.
Ngày 12/1/1950 tại Sài Gòn, đám tang của anh Trần Văn Ơn đã được tổ chức, đám tang được 5 vạn người dân ở đó đưa tiễn, mọi người kéo nhau lên hè phố nhìn, chúng ta làm lễ tang công khai để biểu tình thị uy với kẻ thù, chúng ta đã đưa rước anh trên khắp các tỉnh thành trong nước, rất nhiều học sinh, sinh viên và người dân vì thương tiếc cho anh nên đã đeo băng rôn tham gia lễ truy điệu, mọi người xuống đường đưa tiễn bày tỏ lòng căm thù giặc xâu sắc. Trong buổi lễ âm thanh điếu văn cứ vang lên trong đầu mọi người câu:” Ai chết vinh buồn chăng ? Ai sống nhục thẹn chăng ?”. Câu nói đó cứ văng vẳng mãi trong đầu những người dân chúng ta như khai phá mở mang đầu óc tăm tối mà chúng ta đã bị giặc Pháp đầu độc làm thức tỉnh lòng yêu nước ẩn sâu trong đáy lòng ta, chúng ta mãi nghĩ về những năm tháng đất nước chìm trong chiến tranh, khói lửa, tối đen không thấy đường ra, câu hỏi đó đã thúc giục lòng của những người trẻ hãy làm theo gương anh Trần Văn Ơn, đứng lên chiến đấu với kẻ thù.
2/1950 Đại hội Liên đoàn thanh niên Việt Nam được tổ chức ở căn cứ Việt Bắc, mọi người nhất chí chọn ngày 9/1 là ngày truyền thống học sinh sinh viên Việt Nam. Truyền thống vẻ vang của dân tộc đã được các bạn học sinh sinh viên trẻ tuổi nung nấu và kế thừa, tiêu biểu là cuộc đấu tranh oanh liệt chống Mỹ cứu nước đã được rất nhiều bạn học sinh sinh viên trẻ tham gia, chiến đấu chống giặc để nước ta trở thành một nước Việt Nam độc lập dân chủ như ngày hôm nay.
Mỗi năm đến ngày 9/1 chắc hẳn mỗi người học sinh trong chúng ta đều cảm thấy tự hào vì chúng ta là học sinh nhưng chúng ta vẫn có thể học tập và rèn luyện đưa đất nước ngày một phát triển, đi lên, những người học sinh sinh viên anh hùng ngày xưa đã đấu tranh chống giặc ngoại xâm quyết liệt, đổ máu cũng không sợ thì thế hệ trẻ học sinh chúng ta ngày nay càng phải sống sao cho xứng đáng nhất.